Phía cội nguồn biển




Một ngày không muốn lưu trong mình quá nhiều kí ức...Chúng tôi lại trở về với Biển, đó là một ngày bão giăng mình khắp miền Trung thân thương...


Ngày thanh thản,

Tôi lơ lửng tâm hồn mình, bay bay một chút về những cái thuộc về ngày xưa, những gắn bó một thời Tôi đã có nơi đây.

Chắc ít người biết về quê Tôi, mà khi biết rồi ắt sẽ ganh tị nhiều với Tôi vì Tôi thấy Tôi sở hữu cả một bầu trời rộng lớn có bãi cát vàng óng ánh, có biển xanh nắng vàng, có mùi đượm đượm nồng tinh khiết của Biển. Và tất nhiên ôm cả những kỉ niệm...

Tôi nhớ những buổi trưa hè nắng cháy rát da và cái khô khốc của gió Lào miền Trung mà cả lũ đua nhau nhảy tùm xuống biển... Thỏa thuê!

Nhớ những ngày mò cua bắt còng với lũ bạn, có đứa bị cua kẹp tay vì vô tình mò vào tận hang ổ của chúng. Mấy đứa kia cười sằng sặc vì nhìn vẻ mặt của Sang béo quá ư là tội nghiệp. Vậy mà vẫn chơi thân với nhau đến lạ.

Nhớ những chiều gió lộng cả lũ thả diều trên bãi biển, dán ước mơ trên đấy cho bay cao, bay cao mãi. Ước mơ thuở đó của mỗi đứa giản đơn và nhỏ bé lắm. Có đứa mơ ước ngày mai trời vẫn yên ả như hôm nay để bố nó bình an trở về với gia đình nó; có đứa viết lên cánh diều mong có ngày được gặp mẹ dù mẹ nó đã ra đi xa, rất xa...; có đứa viết lên lời nguyện cầu mong nhà không còn phải chạy tất bật từng bữa ăn như hôm nay nữa; đứa mong tiếp tục đi học vì chuyện học của nó còn dang dở lắm...

Tất nhiên, những lời lẽ ý tứ câu cú của mấy đứa nhóc lớp 4, lớp 5 ngày ấy đọc lên nghe buồn cười lắm. Nhưng sự mộc mạc hồn nhiên đó lại khiến chúng tôi mái thỏai, thong dong, rong chơi một cách vô tư. Có chuyện gì tức tối lại nhảy ùm xuống biển. Thế là lại quên ngay chuyện cũ. Biển đã ngấm trong Tôi những mặn nồng đáng yêu của cuộc đời này như thế đó!

Tôi nhớ, nhớ lắm, nhớ đến cồn cào da diết đi thôi. Tôi còn nhớ như in những tháng ngày ấy, cả những buổi trưa chọn một con đường cát trắng nóng bỏng đến trường, mỗi ngày chúng tôi khám phá ra một lối đi, một con đường nhỏ. Tôi còn nhớ như in mùa bão quật năm ấy, biển gồng mình lên dữ dội, tang tóc, ...

Vậy mà cũng đã bao mùa mưa, mùa nắng, mùa bình an, mùa dữ dội đi qua, cả lũ nheo nhóc mấy chục đứa theo đuổi những con đường riêng. Số ít chọn con đường học vấn , số đông theo đuổi nghề nghiệp truyền thống và những cv vặt khác. Vậy mà cũng đã hơn 7 năm rồi đấy tụi mày à, 7 năm xa cách và 7 năm gặp lại, vẫn là những nụ cười giòn tan đượm chút nồng của biển cả quê hương, vẫn những ánh nhìn ân tình giản dị như xưa, vẫn những cái nắm tay, cái ôm thật chặt trao nhau.

Trọn vẹn!

Và những cuộc hội ngộ tâm tình, bạn đèo
tôi trên xe hướng mình về phía cội nguồn Biển...

Biển vẫn xanh một màu thân quen, vẫn rì rào những đợt sóng du dương, vẫn ào ào những ngày nổi gió, vẫn to lớn vạm vỡ như một thanh niên cường tráng đang tuổi trưởng thành, vẫn trong Bạn, trong Tôi, cả trong Cương và Tôi biết, Tôi tin ở bên kia cậu vẫn luôn hướng mình về phía cội nguồn Biển, về một nơi có màu nắng tinh khôi và gió thổi rì rào. Bình Yên cho cậu C. à, ...



Đó là cậu bạn đô con nhưng hiền lắm. C. hiền ngay từ cả ánh nhìn và nụ cười mái thoải. Tôi và cậu ấy đã nói chuyện, đã gặp gỡ và nhắc lại những tháng ngày xưa rất xưa với nhau sau gần 4 năm giả vờ như người không quen biết.

2 ngày sau Tôi biết tin C. đi... Có lẽ cậu ấy đã ra đi rất thanh thản dù điều đó đến vội vàng và gấp gáp quá. Tôi lại ra Biển và khóc C.

Ngày... tháng... năm ...

Một ngày không muốn lưu trong mình quá nhiều kí ức...

Chúng tôi lại trở về với Biển, đó là một ngày bão giăng mình khắp miền Trung thân thương. Chúng tôi chỉ đứng lặng mình trước biển, ngắm những đợt sóng gồng lên, nhìn xót thương những vương vãi còn sót lại trên bãi cát một cách tang tóc. Và chỉ lặng im như thế thôi...


Make Money Online
Kiếm tiền trực tuyến


http://doimat-pleiku.blogspot.com

http://doimat0pleiku.blogspot.com

0 nhận xét:

Đăng nhận xét