- Tôi thật sự rối bời, không biết mình phải làm sao, muốn nghe một ai đó nói, muốn có một ai đó hiểu lòng mình, điều đó có khó lắm không?
Tôi không biết mình sẽ yêu em bao lâu,
Cũng không biết mình sẽ đợi được em bao lâu, không biết đến khi nào trái tim này có thể đi tìm một ai đó lấp vào nơi em đã bỏ trống…
Tình yêu của em và tôi chưa bao giờ có một kết thúc đẹp, nó chỉ mãi là ảo tưởng của riêng tôi và mâu thuẫn dằn vặt trong em.
…
Bao nhiêu lần tôi hỏi em: “ Vì sao em lại yêu anh khi em biết chẳng bao giờ chúng ta là của nhau?”
Em chỉ lắc đầu, cười trừ rồi gục vào lòng tôi thỏ thẻ: “Em không biết”
Ừ, làm sao mà biết được khi đó là quyết định của trái tim, làm sao mà hiểu được khi em không thể dùng lí trí lấn át được suy nghĩ điên rồ ấy, làm sao mà trả lời được câu hỏi của tôi khi em không còn là chính em nữa…
…
Thật trớ trêu và nghiệt ngã bởi trò đùa của “số phận”. Đây không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của em. Tôi hay những người khác như tôi, có ai muốn mình sinh ra như thế, lúc nào cũng phải thu mình lại để tránh những lời dèm pha, những tò mò, những lời xúc phạm ác ý của những kẻ thiếu hiểu biết...
Họ chỉ đọc được những cái gọi là bề nổi của thế giới này, họ chỉ nhìn thấy số ít những kẻ thác loạn, đua đòi theo phong trào mà đánh đồng, thành kiến về tất cả, họ không nghĩ rằng trong chính cái thế giới “bình thường” của họ cũng có “con sâu làm rầu nồi canh” đó...
Chẳng dám tin vào ai, chẳng biết chia sẻ với ai nỗi đau tinh thần ấy vì đâu phải ai cũng dám thừa nhận mình là một les hay một Sống mà không được là chính mình thật là khổ sở và mệt mỏi
….
Tình yêu của tôi và em cũng chẳng vượt qua được sự trêu đùa đó. Khi lí trí hiện hữu, tôi và em là bạn, còn tình cảm chỉ còn lại những lời làm tổn thương nhau, chỉ còn những câu nói cố đẩy hai con tim ra thật xa để có thể dừng lại…
Nhưng rồi đâu phải khi nào con tim cũng chịu ngủ yên, nó đau, nó buồn, nó cần chỗ dựa, nó nhớ và nó khóc... Đôi lần gắng gượng mong cho thời gian qua may để nó quên đi thế mà chẳng thể làm được. Tôi níu kéo, em mềm lòng, chỉ muốn bên nhau để có thể vui hơn dù chỉ là thêm một ngày, một giờ hay một phút…Mặc kệ dư luận, mặc kệ lí trí, mặc kệ những cơn đau phía trước…
Và rồi tôi lại đau...
Mỗi lần đau, quen thêm một chút nhưng cũng đau hơn một chút, cảm giác ấy lặp lại nhiều lần, cứ tưởng rằng mình chai sạn rồi, sẽ chẳng buồn lâu đâu, vậy mà nỗi đau cứ dài thêm, những vết thương chồng chất vết thương, con tim như nát ra thành ngàn mảnh, những vết cắt chằng chịt hơn…
Thêm một lần nữa tôi đau khi em nói chia tay…
11 ngày yêu nhau trong xa cách
11 ngày yêu nhau bằng những lời nói,
11 ngày yêu nhau bằng những tin nhắn hay cuộc điện thoại,
11 ngày nối lại tình yêu bằng những internet…
Chỉ 11 ngày, bao nhiêu lời hẹn, bao nhiêu hy vọng ấp ủ vừa mới nói hôm qua đã tan thành bọt biển…
“Giận quá mất khôn”, tôi đã nói những lời quá đáng, tôi trách em thật nhiều, em thừa nhận với sự nóng giận và bất cần…Sau ngày hôm đó, em im lặng mặc cho tôi làm gì đi chăng nữa!
Những dòng email giải thích mong em tha thứ, những dòng tin nhắn xin lỗi, những cuộc gọi chẳng bao giờ được đáp lại…
Tôi muốn nói một ngàn lần tôi yêu em nhưng không thể! Thức suốt đêm, tôi viết mail cho em, thay một ngàn lời nói đó bằng một ngàn lần dòng chữ “Anh yêu em”…
Em vẫn im lặng! Em ghét tôi và sẽ ghi nhớ một lần nữa lỗi lầm của tôi? Và em lại không tha thứ cho tôi?
Tôi không biết nữa Chỉ biết rằng lúc này tôi đang rất nhớ em, rất lo lắng cho em, nơi ấy trời rất lạnh và em có ngon giấc không…? Từng ngày trôi qua, lòng tôi càng như lửa đốt, tôi chỉ mong em nói với tôi một lời thôi
…
Biết rằng kết cục ấy sẽ chẳng bao giờ thay đổi,
Biết rằng em chẳng bao giờ thuộc về tôi,
Biết rằng em luôn ước ao có một gia đình,
Biết rằng em luôn mong muốn có những đứa con,
Biết rằng em không trọn vẹn với tôi,
Biết rằng những điều em muốn tôi chẳng bao giờ làm được cho em,
Biết rằng… nhưng tôi không thể cưỡng lại trái tim mình.
Tôi biết giờ đây chỉ còn mình tôi đơn phương trong cuộc tình này, biết em đang tìm mọi cách để rời xa tôi, biết em đang cố quên đi tất cả…
Ừ, chôn tất cả đi em, chôn thật sâu để chỉ là kỉ niệm thôi. Tôi chẳng phiền em nữa, chẳng níu kéo em nữa nhưng…tôi vẫn sẽ yêu em
Thật khó để đối diện với nhau nhưng chúng ta có một lời hứa:
“Z à, tụi mình vẫn mãi là bạn dù chúng ta như thế nào, đã hứa rồi mà, vì thế đừng giận K nữa nhé Rất nhớ cậu”
Make Money Online
Kiếm tiền trực tuyến
http://doimat-pleiku.blogspot.com
http://doimat0pleiku.blogspot.com
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét